Em có rất nhiều người bạn thân. Nhưng người em yêu quý nhất là Ngọc Anh, bạn còn được gọi với cái tên “nhà vô địch nhảy dây".
Giờ ra chơi hôm đó, chúng em tổ chức cuộc thi nhảy dây. Đến lượt Ngọc Anh nhảy. Bàn tay búp măng của bạn nhẹ nhàng cầm lấy chiếc dây, bắt đầu quay “Một… hai... ba... bắt đầu” tiếng “trọng tài” Nga vang lên. Đôi chân thon thải của Ngọc Anh lúc lên, lúc xuống thật nhịp nhàng theo vòng quay đều đều của chiếc dây. Những cơn gió mơn man thổi, mái tóc dày và đen nhánh của bạn nhẹ bay. Bấy giờ, cặp mắt bồ câu long lanh xinh đẹp của Ngọc Anh chỉ chăm chú vào chiếc dây. Trên khuôn mặt bầu bĩnh đã lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng Ngọc Anh vẫn tiếp tục nhảy. 119... 120... Ngọc Anh dừng lại vì bị vấp dây, nhưng con số 120 đủ để bạn thắng cuộc. Cuộc thi kết thúc, “trọng tài” Nga tuyên bố: “Ngọc Anh là người chiến thắng”. Mọi người vỗ tay khen ngợi. Ngọc Anh cảm ơn các bạn. Khi đó em thấy bạn thật duyên dáng với nụ cười tươi tắn, đôi má ửng hồng lên.
Không những chơi nhảy dây giỏi, bạn còn học rất giỏi, hát hay, vẽ đẹp… Quả thật Ngọc Anh là một cô bé tài năng. Chính vì thế mà hầu như tất cả mọi người đều quý mến bạn.
Em mong, tình bạn trong sáng của chúng em sẽ mãi mãi bền chặt như Câu thành ngữ “bạn bè con chấy cắn đôi”.
No comments:
Post a Comment