Vào đầu năm học mới, thầy giáo chủ nhiệm xếp tôi ngồi cùng bàn với một bạn nữ vừa mới chuyển trường đến. Thật xui xẻo! Tôi không thích bạn ấy chút nào. Bạn ấy vừa cao vừa ốm, nước da ngăm đen, gương mặt có nhiều tàn nhang, mái tóc khô chẻ ngọn, còn hàm răng thì cái nghiêng cái thẳng. Vì ngoại hình đó, tôi và nhiều bạn khác trong lớp gọi bạn ấy là “ma lem”.
Ngay ngày thứ hai của năm học, tôi vạch một đường ở giữa bàn học, nói với “ma lem”: “Đây là ranh giới. Từ nay bạn không được xâm phạm phần bàn của mình, không được mượn đồ dùng học tập của mình, không được gọi tên mình; mình và bạn ai làm việc nấy, không dính dáng gì tới nhau.” Nghe tôi nói, bạn ấy có vẻ hơi ngỡ ngàng nhưng vẫn không nói gì và cắm cúi làm tiếp bài tập. Tuy nhiên, tôi để ý thấy ánh mắt của bạn ấy buồn hẳn. Thấy phản ứng của bạn ấy, tôi có chút hối hận nhưng rồi lại quên đi ngay.
Tuy nhiên, sau đó có nhiều việc xảy ra khiến tôi dần dần thay đổi Cách nhìn về người bạn này.
Một lần nọ, trong giờ thể dục, khi cùng mọi người chạy bộ, tôi bị vấp chân nên té nhào xuống đất trước mặt cả lớp. Cả lớp cười ổ lên làm tôi xấu hổ vô cùng. Nhưng thật không ngờ, đúng lúc ấy người bạn cùng bàn vội chạy ngay đến, đỡ tôi đứng dậy. Đang ngượng, tôi tức giận dấy tay bạn ấy ra và hết lên: “Tránh ra! Do ngồi cùng bản với bạn nên mình mới bị xui đấy!” Nghe tôi hét, bạn ấy sững người lại, mất chớp chớp, môi run run rồi chạy vụt đi. Tôi bỗng thấy day dứt trong lòng mình làm như vậy hình như quá đáng...
Thời gian thấm thoắt trôi qua, thoáng chốc đã đến kỳ thi giữa học kỳ. Hôm đó, tôi đang làm bài thi, bỗng nhiên cây bút bi của tôi bị hư. Nhìn các bạn đang cấm cúi làm bài thi, tôi lo lắng sốt cả ruột. Biết mượn ai bây giờ? Vương Lệ ngày thường rất nhỏ nhen, chắc chắn sẽ không cho mượn. Còn Quách Lâm ấy à, cậu ấy không bao giờ đem hơn một cây bút. Tôi quay sang nhìn người bạn ngồi cùng bàn với mình, chẳng lẽ mình phải mượn bạn ấy sao? Bình thường mình đối xử tệ với bạn ấy như vậy, bây giờ mở miệng mượn thật ngượng... Tôi còn đang bối rối không biết làm thế nào thì đã thấy một cánh tay chìa qua đường ranh giới giữa bàn và đặt trước mặt tôi một cây bút bi màu xanh. Tôi hết sức cảm động, quay sang nói lí nhí: “Cám ơn bạn.”
Quả thật, người bạn ngồi cùng bản với tôi tuy xấu người nhưng rất đẹp nết. Bây giờ, tôi với bạn ấy đã trở thành đôi bạn thân, đi đâu cũng có nhau.
No comments:
Post a Comment