Bà ngoại của tôi tuổi đã cao; da dẻ nhăn nheo, thô ráp; lưng công và tóc cũng bạc gần hết. Có một lần, tôi buột miệng gọi bà là “trái táo khô” khiển ba mẹ rất giận dữ. Vậy mà bà không những không la mắng, còn âu yếm xoa đầu tôi và nói: “Cháu lớn lên thì bà phải già đi chứ!” Câu nói của bà khiến tôi rất hối hận. (Bà ngoại của "tôi " thật tuyệt vời!)
Chăm sóc tôi từ nhỏ đến lớn, bà lúc nào cũng thích trêu chọc tôi. Những lúc các bạn tôi đến nhà học nhóm, trong giờ giải lao bà thường mỏm mém kể lại những chuyện cũ thời tôi còn ở truồng tắm mưa cho các bạn nghe khiến họ cười phá lên, còn tôi thì xấu hổ vô cùng! Tôi giả vờ giận dỗi bà nhưng trong lòng rất cảm động, không ngờ những chuyện ấy đã xảy ra lâu lắm rồi mà bà vẫn còn nhớ. Hết giờ giải lao, bà lại hiển từ khuyên chúng tôi cố gắng tập trung học bài để thi đạt điểm cao, sau này còn thi vào đại học. Đôi khi bà còn bắc ghế ngồi bên cạnh để xem chúng tôi làm bài.
Có một lần tôi muốn ra ngoài chơi nhưng bà cứ nài tôi ở nhà chơi với bà vì sợ trời lạnh làm tôi bệnh. Tôi nói: “Những trò cháu thích bà đều không biết chơi, làm sao chơi cùng được?” Nói xong, tôi chạy đi. Lúc trở về, thấy bà đang tập chơi cờ vua, trò chơi tôi thích nhất, tôi tròn mắt nhìn, còn bà cười bảo: “Cháu đợi nhé, bà học xong cách chơi sẽ chơi cùng cháu!” (Bà ngoại rất thương yêu “tôi ”. )
Hồi trước, ngày nào bà cũng đưa đón tôi đi học. Sau này lớn rồi, tôi khăng khăng muốn tự đi đến trường. Không được đưa đón tôi nữa, bà buồn lắm, mỗi chiều đều đứng trước cổng đợi tôi về. Một hôm, nhìn thấy một cậu bé giống tôi đang ngồi trên yên sau xe đạp của một người lạ, bà liền hớt hải chạy theo, vừa chạy vừa kêu to: “Bổng Bổng, cháu xuống đi, đừng ngồi xe của người lại…” Đúng lúc ấy, tôi về tới, chạy đến ngăn bà lại. Bà ôm chầm lấy tôi, run run dúi vào tay tôi một thổi kẹo sô-cô-la và nói: “Bà tưởng cháu bị người ta chở đi mất rồi chứ! Cháu nhớ đừng đi theo người lạ nhé! Nhỡ cháu bị bắt, bà biết đâu mà tìm…” Ôi, tôi thương bà quá!
No comments:
Post a Comment